
OVAL
It’s round but slightly different
— more like an oval (3)
Giống như nước Trời được ví như người gieo giống, tôi nhận ra mình đã “được gieo” một cách đầy bất ngờ ở Việt Nam — một nơi chốn và hướng đi mà tôi chưa từng nghĩ đến trước đây.
Hạt giống thì không biết nó sẽ rơi xuống đâu, nhưng người gieo thì biết rất rõ nơi nào và vì sao nó cần được gieo tại đó.
Ở mảnh đất mới mang tên Việt Nam,
Tôi có cơ hội làm việc cho một tòa soạn tạp chí, nơi tôi có thể áp dụng kiến thức đã học về báo chí và truyền thông tại Hàn Quốc.
Trong suốt 4 năm, tôi đã được phỏng vấn rất nhiều người: từ các đại sứ, lãnh sự Hàn Quốc tại TP.HCM, đến những giám đốc nhà máy đã gây dựng cơ nghiệp từ con số 0 ở vùng sâu vùng xa, và cả những người mẹ dịu dàng, ấm áp, sẵn sàng chia sẻ câu chuyện của mình với tôi.
Dù đề tài là gì, tôi luôn cố gắng viết với tất cả tâm huyết — để giúp một con người được biết đến nhiều hơn, hay giúp nâng tầm một thương hiệu.
Đó là cơ hội để gặp gỡ nhiều con người, bất kể địa vị hay chức danh, và là dịp để tôi thấy được tiềm năng to lớn, cùng những sắc thái phong phú của đất nước này.
Và ở đó, tôi thật sự được học về "cuộc sống".

Tôi biết ơn vì công ty tạp chí đã cho tôi một cơ hội tuyệt vời: được kết hợp cả hai nền tảng — làm đẹp và báo chí — khi cho ra mắt chuyên mục “Marie’s Beauty Story” (viết dưới tên tiếng Anh của tôi) ngay từ lúc tôi mới vào làm.
Đây là chuyên mục làm đẹp đầu tiên của tạp chí, chưa từng có trước đó, nên tôi càng cố gắng hết sức để xứng đáng với uy tín của tờ báo.
Ban đầu, tôi khá chật vật trong việc chọn đề tài và định hướng bài viết.
Với mong muốn thực sự mang lại nội dung thú vị và hữu ích cho tất cả cư dân sống ở Việt Nam — đặc biệt là người Việt — tôi dành hầu hết các cuối tuần để tự mình đi chợ, đi siêu thị, trải nghiệm trực tiếp vì tôi tin rằng: chỉ khi mình thật sự sống và cảm, mình mới hiểu.
Tôi quan sát kỹ từng sản phẩm nổi bật, ghi chú chi tiết, và để truyền tải thông tin cùng xu hướng một cách hiệu quả, tôi còn học thêm về thiết kế biên tập và yếu tố hình ảnh.
Tôi đọc, phân tích và nghiên cứu hàng loạt tạp chí để nâng cao chất lượng bài viết,
vậy mà trong tôi vẫn luôn tồn tại một “cơn khát” kiến thức và khát vọng làm tốt hơn nữa.
Một ngày nọ, khi tôi đang cảm thấy mệt mỏi, một bạn đọc đã gửi email riêng đến hộp thư cá nhân của tôi. Trong thư, người ấy chia sẻ rằng họ là fan trung thành và muốn mời tôi đi ăn để cảm ơn.
Có lẽ vì sự chân thành của tôi đã được cảm nhận — nên tôi chỉ thấy biết ơn, sâu sắc.
Ký ức quý giá đó, cùng tất cả những trải nghiệm có được,
đã dẫn tôi đến một nhận thức rõ ràng:
Tôi muốn đi một con đường riêng của mình.
